Người đã từng thấy hoa nở,
càng hiểu được gió ấm áp đến chừng nào…
Này hỡi người Thanh sĩ!
Đời và ta có phải là chân như? Hay mộng huyễn nơi tạm trần thế! Chỉ là ta cho mình một đáp án vẹn nguyên.
Và hỡi ơi! Thanh sĩ có rõ, một Đức Ông với tâm tình dung hiệp, có hướng ngoại nơi vùng đất xa nhà, lại niệm thương chất phác quê hương gìn giữ ấy hồn thiêng sông nước. Đó gọi là bước vào đời sĩ phu chẳng ngại, ra nhân gian một đức Thiền Tăng, rạng danh xưng chốn Tổ anh hùng. Cũng chính người Đức Ông uy dũng, lập làng hoa rạng nét tùng lâm, đèn thiền soi sáng truyền đăng, tự Chân tự Pháp nối dòng nghìn năm. Nhịp thở đều theo tâm quán định, nét tươi cười rực rỡ tâm tư. Mang hòa bình thế giới nhân sinh, tỏa năm châu xưng danh muôn thuở. Búp sen nở xin tặng Bụt tương lai, những đám mây trên đường xưa trắng ngại đó là người nét áo nâu sòng, thô sơ mà ấm màu giải thoát, huỳnh y ấy tung bay bốn bể, đem đạo màu dẫn giải chúng sanh. Bút nghiên nét mực dịu hiền “là có Bụt trong ta”. Hỡi Thanh sĩ Đức Ông ấy, Thanh sĩ có quen trong niệm thức tình thương, có còn nhớ Ngài ấy là ai không ạ! Giờ phút giây này hãy cùng chúng tôi cảm nhận tình thương của Đức Ông qua những tản văn, những ý thơ của chúng tôi dưới cái sự hiểu biết nhỏ bé riêng mình về một Đức Ông đại sĩ.
Xin kiếu lỗi nếu đã làm Thanh sĩ không thuận lòng, hãy thương tình mà bỏ lỗi cho chúng tôi!
Nam mô Hoan Hỷ Tạng Bồ tát!
Suy cho cùng khung trời nào chẳng có giông bão,
Chỉ là người có chỗ trú kẻ thì không.