1. Giới thiệu tác giả
Sinh năm 1996 tại Hà Nội, Cường Lê là một nhà văn trẻ giàu khát vọng và không ngừng viết trong căn phòng của mình. Anh được truyền cảm hứng từ những ca sĩ vĩ đại nhất trên thế giới và có mối liên hệ sâu sắc với âm nhạc. Phong cách viết của anh rất cá nhân và chân thực. Tác giả thích đắm chìm trong suy nghĩ và cảm xúc và thử thách bản thân bằng những điều mang tính trừu tượng.
2. Giới thiệu nội dung
STARS là một cuốn nhật ký chất chứa những tâm tư và cảm xúc chân thật của một bạn trẻ trong độ tuổi 20 – độ tuổi của những trải nghiệm đầu đời, nơi con người phải đứng trước muôn vàn ngã rẽ, đầy trăn trở về tương lai và cuộc sống, nhưng cũng ngập tràn niềm vui và tiếng cười.
“On my journey, night calls would be made, and love would be taken and given. My heart would beat through intimate places, intimate people, and goodbyes that would soon fade into obscurity. No matter how long it would take—10, 20 years—I would still find myself jumping in and out of trains or airplanes, whatever I could ride, to end up far from expected places. And writing along the way, too, like each day before.”
Qua lời kể thân mật và ấm cúng, tuyển tập 30 mẩu chuyện sẽ dẫn bạn vào một thế giới giàu cảm hứng từ âm nhạc và phim ảnh, trải dài những cung bậc cảm xúc trên hành trình mình học cách viết–dùng con chữ để bộc bạch những nỗi niềm thầm kín–cũng như học cách yêu bản thân và tự hàn gắn những tổn thương trong quá khứ.
“With a hand-size notepad he carries everywhere, he puts his reflection on people around him, his ambition, significant changes, minor changes, music, films, and art of all kinds. They’re documented during thelowest days and the merriest phases—a lively montage of his twenties and a friendly reminder to continue moving on.”
3. Đoạn trích
“There was more to what lay before your eyes, something so intimate that you decided to render it on a blank page. You had seen sunsets for many days, at many places, and found a few exceptionally surreal. Still, none could beat this moment. None could be as beautiful yet shattering.
Night faltered little by little behind the buildings. T. turned the dim lamp on. We were half dipped in blood orange and half in the shadow. So quiet, it was such a breathtaking, laying bare moment that we knew we had to succumb and let it take over.”